Mẹ ơi!
Trong cái tiết trời cuối đông, khi những cái nắng đã dần le lỏi qua kẽ lá, chút se lạnh vẫn còn vương đâu đó. Không khí sao mà ảm đạm, nhớ bóng mẹ quê nhà. Nơi xứ người phồn hoa phố thị tấp lập, đông đúc, chẳng làm tôi vơi đi nỗi nhớ nhà. Nay 8/3 ngày mà để mỗi chúng ta nói lên lời cảm ơn đến những người phụ nữ đặc biệt trong cuộc sống của mình. Và tôi cũng muốn về bên mẹ để nói hết lòng mình, nói lên những điều mà trước đây tôi chưa từng nói.
Mẹ ơi con cảm ơn mẹ!
“Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao”
(Trích Trong lời mẹ hát – Trương Nam Hương)
Mẹ tôi đã đánh đổi cả thanh xuân của mình để chồng con có một cuộc sống tốt hơn. Tôi biết, thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi đời người. Thanh xuân của tôi là những chuyến xe tới vùng đất xa lạ, gặp gỡ những người bạn mới, trò chuyện xuyên đêm với đám bạn thân. Tôi đặt cho mình nhiều ước mơ. Vì vậy, bản thân cũng mải lo cho những dự định của mình quên quan tâm đến những người xung quanh, trong đó có mẹ – người phụ nữ đã hy sinh tuổi xuân của mình để chăm lo cho gia đình.
Hôm nay, tôi tan sở sớm, trên đường trở về nhà, trong đầu có những suy nghĩ về mẹ. Như bao người phụ nữ khác, cuộc sống của mẹ thay đổi khi mang thai tôi. 9 tháng 10 ngày trôi qua, cơ thể mẹ dần có nhiều biến đổi. Sinh linh trong bụng mỗi ngày một lớn đồng nghĩa với việc mọi cử chỉ và hành động của mẹ phải luôn phải thận trọng đảm bảo cho con được bình yên ra đời.
Ngày lâm bồn mẹ phải chịu từng cơn đau quặn thắt, cửa sinh cận kề cửa tử. Mẹ tôi từng chia sẻ rằng, nuôi con nhỏ đã vất vả, khi cuộc sống còn khó khăn thì càng phải thêm vất vả, tảo tần, cho con bữa ăn thêm tươm tất, giấc ngủ luôn tròn đầy. Hạnh phúc đến không chỉ từ bữa ăn ngon, mà từ sự chia sẻ, gắn kết của mọi thành viên trong gia đình. Chắt chiu gần nửa cuộc đời, ba mẹ sắm được chiếc xe máy, mỗi khi nghe thông báo ngày mai cả nhà đi thăm nội, thăm ngoại là lũ trẻ mừng rơn đến mất ngủ, quên ăn, không chỉ vì được đi xe mới, mà quan trọng là được đi cùng ba mẹ. Vất vả khó đong đếm, nhưng niềm vui luôn vẹn tròn, bởi dù đi đâu, làm gì các thành viên cũng thường bên nhau. Đơn giản như việc xuống sông buổi chiều, mẹ rửa rau, gánh nước; con bì bõm tắm mát, rồi vội chạy về theo dấu chân mẹ trên cát cũng đủ nối dài nhung nhớ cả đời. Mẹ yêu những vất vả đó, bởi nhờ nó mà gia đình thêm chan chứa yêu thương…
Cuộc sống hiện đại, điều kiện sống đã khác nhiều, nhưng tình cảm gia đình trước sau vẫn không gì thay thế. Cuốn theo guồng quay hối hả khi ra ngoài xã hội, nhiều lúc không tránh khỏi căng thẳng, chán nản. Tất bật với núi việc không tên khi trở về nhà, nhất là khi con còn nhỏ dại, hay lúc ốm đau, nhiều lúc không tránh khỏi mệt mỏi, âu lo. Giữa bộn bề áp lực, bắt gặp ánh mắt trong veo, nụ cười tươi rói của con, bố mẹ bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, vơi bớt những ưu phiền. Thế mới thấy, có liều thuốc điều trị chẳng cần phải kê đơn, mà tự chữa lành từ những điều rất bình dị.
Xưa khi tấm bé mỗi khi đi học về là xà vào lòng ôm lấy mẹ, hành động rất đỗi giản đơn, nhưng lại tiếp thêm nguồn sinh lực để bố mẹ thêm nâng niu, trân trọng. Bởi cái ôm bé con ấy dễ gì tìm thấy được khi con đã ở tuổi trưởng thành…
“Hãy về ôm lấy mẹ để thấy tóc mẹ đã bạc, những nếp nhăn đã in trên gò má. Đừng để tốc độ trưởng thành của bạn chậm hơn tốc độ tóc mẹ pha sương.”